Thiếu đi chút Nắng Hoa không Sắc
Thừa tẹo hơi Mưa Nhụy chẳng Là !

Đạo, đơn giản là bỏ đi cái thừa và bù vào cái thiếu !

Vạn vật đều do Âm Dương giao hòa mà vận, đủ âm đủ dương thế là đủ là đầy, thế là viên là mãn.

Như Đạo và Đời, vốn hai nhưng 1, từng tách Đời ra khỏi Đạo và đừng tách Đạo ra khỏi Đời. Giống như Thái cực, Đạo chuyển Đời và Đời xây Đạo, thế là đủ đầy, thế là viên mãn.

Như Tính và Mệnh, vốn hai nhưng một, làm sao có thể tách rời ? Tính có gốc từ Mệnh nên không có Mệnh, Tính làm sao để tồn, không có Tính, Mệnh lập để làm gì ?

Như Khí và Công, có Công mà không có Khí làm sao Công mạnh ?, có Khí mà không có Công sao gọi là Khí Công ?

Như Lễ và Kính, nếu như có Lễ mà không có Kính thì Lễ bằng thừa, nếu như có Kính nhưng không có Lễ, cứ để trong lòng làm sao ai biết ai hay?

Như Tranh như Họa, có Tranh có Họa mà không có Thần thì Tranh Họa bán ai mua ? hay như Đồ như Vật, có Đồ có Vật mà không có Hồn thì Đồ Vật đó có gì đẹp ?

Thử nhìn lại một cái như Lễ và Kính, Lễ thì nhiều mà Kính thì ít, lại thừa phần Ngã, dư phần Tham. Hay như Đạo và Đời, 2 cánh diều không cân làm sao Diều bay cao, lại cứ bảo làm sao chao, làm sao đảo.

Điều quan trọng nhất là, khi đủ khi đầy thì tự nó là một chỉnh thể thống nhất, cân bằng và độc lập.

 

Viên là tròn, mãn là đầy !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *